Chiều nay Ta làm khách trọ Thấy bóng mình rớt xuống hoàng hôn Chiều nay Ta làm kiếp chó Lang thang khắp nẻo cô hồn!
Đỗ Hoàng
KHÁCH TRỌ (*)
Chiều nay Ta làm khách trọ Thấy bóng mình rớt xuống hoàng hôn Chiều nay Ta làm kiếp chó Lang thang khắp nẻo cô hồn!
Ta lạc giữa bầy người vô nghĩa Lãng du, gái điếm, giết người Lục súc tranh công Tục tằn trần thế! Chết sống xô nhau Chém nát cuộc đời!
Không đạo đức Không học hành Không nghề, không nghiệp Không quê hương, bè bạn người thân… Nhuộm trái tim mình bằng màu đen a xít Khuôn mặt cuộc đời gậm nhấm ngày đêm! Thân xác với linh hồn Không gìn giữ Khi ngược xuôi góc hẽm đô thành Nỗi buồn chán, nghèo hèn Xa xứ! Ta bụi đời Ta con chó Bỏ quên !
Ta muốn tru Muốn gào vài ba tiếng Bớt trống tranh chiều lạnh mưa dầm Muốn lưu lại tiếng của con chó chết Đánh thức lòng bao kẻ mù câm!
Chiều lẻ loi Mưa tơi tả xuống Ta là khách trọ quán đời Bao kiếp sống vật vờ Ai biết đến? Gã bụi đời lang bạt ấy là tôi !
Sài Gòn năm 1987 Đ – H (*) Rút trong tập thơ « Khách trọ » - NXB Văn hóa Thông năm 1992