Kỷ niệm 25 năm tập thơ Tâm sự người lính...

Thứ tư - 24/11/2021 01:58
KỶ NIỆM 25 NĂM TẬP THƠ TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH ĐƯỢC XUẤT BẢN
VÀ 3 NĂM ĐƯỢC TÁI BẢN
1, Giấy phép nhà xuất bản Văn học do Lữ Huy Nguyên ký năm 1996
2, Giấy phép nhà xuất bản Hội nhà văn do Nguyễn Quang Thiều ký năm 2O18
Bây giờ cũng còn vất vả như thuở chiến trường = Lễ bạc lòng thành.

VÔ ĐỀ

Lính ở bên kia mấy tiểu đoàn?
Vô nhiều đứng chật cả đường quan,
Ngày mai không biết nơi nào đánh?
Nhất định có người phải chết oan!
Kỷ niệm 25 năm tập thơ Tâm sự người lính...
KỶ NIỆM 25 NĂM TẬP THƠ TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH ĐƯỢC XUẤT BẢN
VÀ 3 NĂM ĐƯỢC TÁI BẢN
1, Giấy phép nhà xuất bản Văn học do Lữ Huy Nguyên ký năm 1996
2, Giấy phép nhà xuất bản Hội nhà văn do Nguyễn Quang Thiều ký năm 2O18
Bây giờ cũng còn vất vả như thuở chiến trường = Lễ bạc lòng thành.

                    VÔ ĐỀ

                      Lính ở bên kia mấy tiểu đoàn?
                      Vô nhiều đứng chật cả đường quan,
                      Ngày mai không biết nơi nào đánh?
                      Nhất định có người phải chết oan!

         Chiến tuyến bắc Mỹ Chánh, Quảng Trị 1973


  NỖI ĐAU TRONG LOÀI TA Ở



 Con người còn giết nhau kinh khủng lắm.
Trên hành tinh này máu thắm luôn rơi!
Những khoảng rừng lô nhô xương trắng,
Những đồng hoang rờn rợn sọ người!

Cái chết bây giờ không được lành nguyên.
Không chỉ giản đơn đầu lìa khỏi cổ
Không chỉ lặng im xuôi tay xuống mộ
Cái chết bây giờ
Chết lại lần hai!

Cái chết muôn đời
Thảm hoạ nguồn vui.
Mặt đất vô cũng trào lên nức nở.
Đêm rùng rợn kinh hoàng dây bom nổ.
Ngày điên cuồng gầm rú máy bay ma!
                
Văn minh làm chi?
Những thế kỷ trôi đi
Loài người không cản được đường gươm, mũi kiếm.
Văn minh làm chi?
Bao thế hệ xót xa.
Nơm nớp lo âu, đói nghèo, chết chóc mạng sống!

Con người thù hằn lẫn nhau
Nỗi thù hằn điên dại.
Con người căm hờn lẫn nhau
Cái hờn căm quỷ quái.
Lương tâm nào lại đổi trắng thay đen!

Ngọn lứa âc tàn ngự trị trong tim nghìn thế kỷ lại thắp lên.
Cái oán sự thù nghìn đời nay lại đổ lên đầu nhân loại,
Biết bao nhiêu bộ óc siêu việt cũ mèm lại cuồng điên.
Để cái chết vạn sinh linh lúc nào cũng luôn luôn mới

Tỷ tỷ vòng quay trái đất quanh mặt trời triệu triệu đời vẫn không thay đổi.
Vì không sớm nào không có mặt trời lên,
Vì không có sớm nào không có bình minh đẹp.
Thế mà không có sớm nào lại vắng tiếng gươm đao và tiếng kêu của người bị giết.
Thiên nhiên vô tri trước sự huỷ diệt của muôn loài.
Khi sự chém giết đã nâng lên thành nghệ thuật trên đời.

Bọn đao phủ tìm ra thú vui của bầy đao phủ.
Con người mặt thú vẫn lấy ác tàn ngự trị.
Trái đât không vượt ra ngoài khuôn hình của một cái đầu lâu!

Có gì kinh hoàng hơn con người có bộ óc thú đã ăn sâu.
Con người cái loài thú tệ tàn nhất trong các loài thú.
Lòng từ thiện cũng chỉ là tấm bia bọt bèo luôn bị bắn vỡ,
Biết bao giọt máu người bây giờ đã trắng xoá màu vôi!
Con người ác tàn bậc nhất trong muôn triệu loài
Sáng tạo ra vũ khí giết người làm gì mà sáng tạo?
Khi trên địa cầu hàng ngày vẫn thom thóp bom rơi,
Và cả thảm thê những hình hài vấy máu.

Nỗi đau trong loài ta ở
Nỗi đau tỷ năm!
Người lính hiểu giá máu mình đã mất.
Nỗi đau chiến tranh
Nỗi đau bậc nhất!
Tiếng nổ của viên đạn kia làm tiếng nổ trái tim!

                      Ngày 4 – 5 – 1973


  SỰ THẬT CHIẾN TRANH


Cuộc đời lính
Nào có ra thớ gì!
Thằng cha cầm quyền nào cũng hô hào cổ động.
Xui bẩy loài người quăng cuộc sống,

Lao vào chém giết tang thương!
Tôi đã đi đến tận cùng của cuộc chiến tranh
Đã thấy mũi viên đạn đồng kia nhọn sắc như một luồng ác ý
Khẩu súng lạnh như dòng nghịch lý
Giữ cuộc đời bao mớ triết lý rơm! 

Giữa cuộc đời bao thứ văn chương trôi tuột lá môn,
Bao thứ văn chương phản thùng chữ nghĩa,
Bao thứ lời ca chỉ làm thêm tội lỗi,
Đang chất chồng thêm những bãi tha ma!

Tột cùng đinh hạng lính hèn tôi đã sống qua,
Nỗi khổ đau của người trai chinh chiến,
Nỗi bất công của ngàn đời chịu đựng,

Chết lặng im như hòn đá bên đường!

Tôi sống tột cùng với những kẻ chiến chinh cấp bậc lính trơn
Với những người con gái, con trai buổi đầu xa mẹ,
Với những người con gái con trai đã mất thời trai trẻ.
Những tiếng nấc xé lòng, mặt trời giết ngày xanh!

Nỗi hận thù nghìn đời kẻ bày ra chiến tranh,
Biến nhà văn trở thành biệt kích
Biến đồng loài thành ra tội đồ thứ thiệt,
Trái đất tỷ năm này dằng dặc khổ đau!

Bọn chúng muốn lưu tiếng tăm còn mãi mai sau,
Muốn tổ tông giống dòng nghìn đời quan tước.
Bọn chúng muốn thăng quan tiến chức,
Tranh giải thưởng này đến các giải thưởng kia.

Đến như cái Nô Ben nào có  ý nghĩa gì.
Khi phần thưởng trao vào tay quỹ dữ (1)
Khi phần thưởng lại trao cho những tên đồ tể,
Coi mạng người như cỏ rác
trong cuộc chiến tranh này!


Thực ra cái công lao hoà bình của
ngàn xưa và của hôm nay
Là công lao của người lính,
Là công lao vô bờ mà không người lính
nào tính đến
Họ không cần ghi công lao gì trong những cuộc so gươm.


Người lính cần nhất là bản án công tâm
Khi họ ở trên ghế quan toà.
Lời buộc tội này cho những kẻ
coi máu người như nước lã
Cho những kẻ tranh chức, tranh quyền, ích kỷ.
Cho những bộ óc mộng mị điên khùng!
Loài người trong năm nghìn năm
Năm nghìn cuộc chiến
Năm tỷ người rơi đầu trên lưỡi kiếm

Hãy lắng nghe và hãy lắng nhìn
Bản cáo trạng nghìn đời của người lính
Bản cáo trạng về những kẻ gây ra
chiến tranh vấy bẩn

Đáng có gì đâu tặng thưởng và ngợi ca!

                         20 – 11 – 1973
(1)  Nobel  hoà binh năm 1973 trao cho Kícsin ger và Lê Đức Thọ

   CÂY ĂN THỊT

Cây cũng thèm ăn thịt.
Huống chi là giống người.
Biết có ai cản được ?
Ngọn có này sinh sôi!

                  1968



TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH

Tòng quân lữ thứ tằng kinh chiến,
Thuyết đáo nam chinh các tự sầu
(Lính già từng trải mùi chinh chiến,
 Nghe đánh về Nam hết cả hồn!)
   Nguyễn Trung Ngạn - Đỗ Hoàng dịch


khi trái tim con người đã biét yêu thương,
đã biết phân biệt đâu là lẽ phải,
thì lúc đớ người ta phải chịu những gì tưởng như không chịu nổi,
của những thế kỷ chiến tranh bạo tàn trên mặt đất sinh ra!

tuổi thành niên năm tháng trôi đi,
bộ quân phục bạc phai màu nắng cháy,
mọi khổ đau đều bắt nguồn từ nơi ấy,
buổi chiều nhàu trên những dải rừng hoang…

ngày dài lãng quên theo nẻo, lối hành quân,
đêm co quắp với đội hình đánh giặc.
lính truyền cho nhau những tin kín mật,
chung lưng khi gặp quân thù!

đã vào lính rrồi,
người ta ít nói đến ước mơ,
kỷ niệm cũng phai dần theo khói lửa,
cái riêng kia nhiều khi không biết nữa,
mải mê công việc quên người!

thiên nhiên đổi mùa, mưa ngàn nắng nôi,
da dẻ thay màu,
người thay suy nghĩ!
đời lính tập làm quen với đói khổ,
làm quen với cái chết thường ngày.

thời gian trôi đi cũng chẳng ai hay?
Không có khái niệm thì giờ nơi chiến trường hoang dã.
khoảng thời gian vụt trôi qua đó,
nhẩm tính ra cũng mấy vạn năm rồi!

khi trái tim con người đã biết yêu thương,
là khi trái tim con người từng biết khổ đau,
vì những niềm vui,
vì những ký ức ban đầu trổi dậy,
vì những gì quý mến nhất trên đời tàn lụi!
             trong cuộc trường chinh khò gặp lại một lần!

người lính sống nhiều với nỗi gian truân,
với bao nghĩ suy,
với bao dằn vặt!
nỗi đắng cay điên cuồng,
nỗi thâm gan uất ức.
mà cuộc đời không để để cho yên!

không thể đi tìm một sự thật lãng quên,
không thể sống tách mình ra ngoài quân ngũ.
kỷ luật nhà binh vẫn làm khốn khổ,
- lòng tự do khao khát của con người!

người lính đi nhiều và qua trăm nơi.
họ biết được nỗi đau của đời họ đang sống.
họ biết lắm kẻ gào lên
rồi im lặng,
triền miên trong suy nghĩ lao lung.

ai là người tri kỷ của nỗi lòng họ,
có không?
hay chỉ kẻ đứng bên ngoài tán thưởng.
họ muốn tìm ra thực chất cuộc sống,
mà máu tim hồng của họ đang rơi!

bao cái chết của một thời xa xôi,
nay lại trở về trên giường bệnh,
cái chết bình thường cũng làm nên con tính,
để loài người phải suy nghĩ hôm nay!

sống sót qua cuộc chiến tranh này còn lại là ai?
bụi chiến trường trên ngã đường chưa lắng đọng.
người lính ngã mũ ra,
trời cao đất rộng.
tưởng niệm hồn người quá cố năm xưa!
chiến tranh khốc tàn,
kẻ chết,
người lưa!
qua khói lửa bây giờ dừng lại.
nơi bờ tre có bàn tay run rẫy
của mẹ già khóc đón con về!

chiến tranh đã đi qua
chiến tranh là thế kia!
cái chết cũng bình thường như mạng kiến.
nhiều chứng nan y làm cho con người trống rỗng.
              
phần yêu thương nay đã mất đi rồi!
phút giây trở về
đổi lấy đời trai,
họ mệt mỏi ê chề như năm tháng.
mẹ hiền đón anh,
một người trọng bệnh.
qua vạn năm chưa ai chữa cho lành!

bây giờ anh không muốn tìm về người thân,
bỡi sức lực trong anh đã kiệt.
tuổi yêu đương ngày xưa đánh mất,
trái tim vết chém u bầm!

phía quê nhà không một ánh lửa thắp lên.
bom đạn xáo trộn cày sông bến.
người lính tần ngần như kẻ chưa hồi sinh sự sống,
nhìn tầng mây ngơ ngác giữa trời quê.

chiến tranh,
chiến tranh
là thế kia!

lứa tuổi yêu đương không còn mơ ước.
khi biết kẻ làm ra điều ác,
là khi anh đã ma dại, thân tàn!

nghìn năm qua nhân loại đã căm hờn.
bao cảnh chiến tranh vô nghĩa lý,
nghìn năm nay loài người xâu xé,
nghìn năm sau nhân loại vẫn lên án cuộc những chiến tranh này!

chiến tranh chẳng đem lại cho con người lợi ích nào đâu.
chỉ cái chết đè lên đầu, lên cổ.
bao đói rét dồn về người cùng khổ,
bao bất công phải ôm hận nghìn năm!

chỉ một nhúm người làm giàu trong chiến tranh,
chỉ một nhùm người nuôi sống đời mình
bằng máu đồng loại chảy.
chỉ một nhúm người ấy
xui cả tỷ người chém giết lẫn nhau!

được sống sót trở về trong khoảng vắng cô đơn.
đồng đội chết còn ai bât giờ nữa?
lạ lùng lắm dù đứng nơi xứ sở,
có mẹ già run rẩy đón con xa!

người lính thân tàn như một vật vô tri,
người ta nhìn vào anh lạ lắm
- đấy giá trị của người trai chinh chiến!
đổi lấy gì khi anh trở về đây?

người lính u buồn úp mặt vào hai bàn tay,
vết thương trong lòng máu túa.
giá anh như đồng đội anh không còn nữa,
sẽ yên hơn khi phải sống với thế gian này!

cuộc đời vẫn chưa hết đâu!
vạn người như anh hồn bay lưởng vưởng…
rồi sau này còn ai nhắc đến?
nỗi đau sâu kín của con người.
mà thế kỷ chiến tranh này đã tàn phái!

              
                                     Điểm chốt 176
                             Biên giới Việt – Lào
                                Tháng 9 năm 1973




                LOÀI NGƯỜI
I
bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới sinh ra được chữ Người.
bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới cho Ta niềm kiêu hãnh của loài vật thông minh bậc nhất.
bao nhiêu triệu năm niềm kiêu hãnh không một loài nào cướp mất
xuyên qua ngàn thế kỷ xa xôi.
Bao nhiêu triệu năm ta mới có được chữ Người
     - dẫn ta tới những tình yêu kỳ lạ
     - dẫn Ta tới cái căm hờn nghiệt ngã
trên hành tinh này nửa trắng, nửa đen.



Ôi!
Ta đã tự hào với những niềm tin.
với những đam mê điên cuồng cỗ vũ.
Tâm sự người lính

với những tình thương rộn ràng ghê sợ
khi Ta đứng trên đỉnh núi muôn loài!

con Người
con Người
lúc đang bé thơ
đã  biết bắt kẻ khác loài về thần phục
đã biết gieo vào triệu năm sự chết
trong hang ngàn niên đại xa xưa.
con Người
con Người
với tiếng cười điển hình trên lớp thú
với tiếng cười biết làm nên tất cả
cuộc sống khác thường trên khắp hành tinh!

II

     

Ôi!
Ta đã mất lòng tin
Ta biết bắt đầu từ trong loài ta ở
Ta biết bắt đầu từ khi
Ta đứng trong loài Ta,
Ta nhìn rất rõ
sự thật đắng cay


sự thật đảo điên
sự thật ác tàn
ngự trị thế gian
loài vật người, loài vật thú!

sự thật thông minh
sự thật ngu sy man rợ
thế gian đầy những nỗi thương đau!

III

điển hình cho sự điên cuồng cấu xé lẫn nhau
điển hình cho sự thù hằn khủng khiếp

          
là sự thật
hàng tỷ Người bị giết
nguyên do loài vật Người gây ra
mấy ngàn đời
vạn thế kỷ trôi đi
loài Người cô đơn sống trong loạn lạc

loài Người cô đơn ở trong chết chóc
loài Người cô đơn không có đường ra!
loài Người thông minh
loài Người ngu sy!
để bạo chúa nghìn đời ngự trị
để những cuộc sát tàn vô nghĩa lý
như chứng nan y hoành hành mãi trên đời!

IV

trong cái chết thất kinh cũng có tiếng cười
trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm hàng mua bán
trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm mục đích sự sống
nhuộm đồng tiền bằng máu Người rơi!

loài Người ngu si
và lũ chù hôi
hàng niên đại đè lên mạng Người cùng khổ
hàng niên đại vạn kẻ lánh đi vì sợ
để ngợi ca cái ác điên cuồng!


bao nhà thơ mất hết lương tâm,
bao bọn báo bồi, văn bồi làm gián điệp
bao tác phẩm nghệ thuật biến thành biệt kích
cuộc đời này đánh đĩ với văn chương!

V

bọn thống trị lấy ác tàn để làm "trí nhân",
bọn xu thời lấy cúi luồn làm nơi thăng tiến
mục đích đời là gì?
                khi ác tàn cần đến,
chúng sẵn sàng bán hết lương tâm!

chỉ lấy một mẩu đời thôi,
có bao nỗi bất công
bao nỗi oán thù khủng khiếp
bao tai họa chùm lên đầu Người
bao oan nghiệt
hành tinh đói nghèo ly loạn đến nghìn sau!

chỉ lấy một mẩu đời thôi
                        có ai tính hết đâu
một phần triệu triệu lần cái ác


con Người
con Người
gớm ghiếc

bao triết gia coi khinh sự chết
bao nhà thơ ca ngợi cái điên cuồng
bao nhà văn bán đứng văn chương
bao chình khách phỉnh phờ
                     ngồi một nơi xui gào cổ vũ...

VI

chưa một nhà thống kê nào tính chính xác
cái ác tàn hôm nay, mai sau và quá khứ.
chưa một nhà nhân đạo nào nói hết
sự thật trắng đen
chưa có kẻ cầm quyền nào tự nhận
mình là lũ ác tàn
chưa có kẻ nào dám ngoảnh lại nhìn
đời mình trong lốt thú!

loài Người vỹ đại làm ra những điều
diệu kỳ trên trái đất

con Người cũng là kẻ bạo tàn bậc nhất
đau thương nghìn đời xưa
đau thương nghìn đời nay
và sau những thế kỷ xa xôi...


VII

không gian, thời gian vĩnh viễn kéo dài
bao tai họa loài Người còn phải chịu
bao đau thương còn đẵng đeo mãi mãi
bao kẻ ác tàn đang sống phởn phơ
bao con Người lương thiện chết bơ vơ
bao nhiêu...
mà chữ Người lại chia đều cho mọi đứa?

biết bao giờ Ta được tin
                  được cầu mong hơn chút nữa?
loài Người xóa đi cái căm ghét thù hằn
loài Người xóa đi cái dai đẵng chiến tranh!
để cho con Người được nhìn trời cao, đất rộng
đem điều thiện trở về cuộc sống

mọi thù hằn, tàn ác sẽ tan đi!
cho trái đất không còn bị cắt chia
cho cuộc đời khồng còn ngu si, ác tàn bịp bợm
để chỉ có
con Người

con Người duy nhất


trên hành tinh này
tan hết màu đêm

ta mong một ngày
ta có lại niềm tin
ta có lại niềm tin

trong loài Ta ở
thì chữ Người
mới trở về với loài Ta đó!

            Cao điểm chốt 280
           Biên giới Việt  - Lào
             Ngày 4 - 6 - 1973




THỰC CHẤT CUỘC CHIÊN


Tôi đã đi đến cái thực chất bên trong của cuộc chến đời này
Cái thực chất mà sử sách, thơ văn đương kim người ta chưa hề nói đên.
Mặc dù báo chí,  loa đài ra rả suốt ngày đêm.
Cuộc đời ơi! Chẳng có gì quý mến
Nếu con người chẳng có nghĩ suy riêng!

Tháng ngày qua
Tôi sống với những giấc mơ lẫn lộn cuồng điên!
Tôi như chàng Đônkihôtê đi tìm cái mà trên cõi trần này không bao giờ có  cả
Tôi đã đến tận cùng bến bờ hư ảo
Giữa bộn bề ngỗn ngang cuộc chiến đời này.

Có gì bất hạnh hơn?
Trong vạn nỗi đắng cay
Sống nhục nhã giữa sự sắp đặt đầy ngang trái.
Sống câm lặng giữa những bầy không biết nói
Để vô tình cho ngày tháng cứ trôi đi.

Chẳng có gì cao siêu, kiêu hãnh diệu kỳ!
Khi ở trên trái đất này viên đạn giết người còn nóng bỏng,
Khi ở trên trái đất này mũi lê đâm người còn khát thèm máu nóng,
Và trái tim dấu sâu trong ngực kia còn tàng ẩn nỗi thù hằn!

Hành tinh quay cuồng,
Sự thật luôn luôn bị quật quăng,
Giữa những năm tháng cuối cùng của thế kỷ,
Chiến tranh vẫn dẳng dai kéo dài qua muôn ngàn thế hệ.
Trái đất bính yên có lại sẽ bao giờ?

Đã có nhiều tộc người chết đi vì lẽ sống cuồng mơ,
Vì không nhận ra thực chất dữ dằn của sự thật,
Vì cái dại khờ cả tin ngu đần hướng theo điều ác
Ngỡ mặt trời vĩnh hằng mãi mãi chiếu không gian!

Thực chất cuộc chiến này,
Thực chất sự tàn sát những người lương thiện và kẻ chiến binh

Là những giọt máu tươi như suốí ngàn đổ xuống.
Là những bia tượng chết xây trên những nấm mồ của người chưa bao giờ được sống.
Để vía hồn lưỡng vưởng giữa đời nay!
Thực chất cuộc chiến này
Thực chất sự đắng cay!
Là lịch sử của muôn đời huyết lệ.
Là lịch sử đầu rơi của muôn ngàn thế hệ,
Khi cái ác tàn đang ngự trị thế gian!

Trái đất đau rồi!
Trái đất sẽ đau hơn!
Nỗi đau của muôn đời không giới hạn
Giữa biên ải chiến trường và người lính
Thực chất đau thương cuộc chiến đời này!

                           2 - 6 – 1973


HÀNH QUÂN QUA THÀNH ĐỒNG HỚI

Dừng lại vội vàng giây lát thôi,
Thành quách ngày xưa đổ nát rồi.
Sao cảnh trăm đời như vẫn một.
Đầu hèn lính mọi lại sắp rơi!

                         10 – 1973
CÁI CHẾT NGƯỜI ĐẸP


Em chết rồi.
Người đẹp!
Viên đạn của thế kỷ nào bắn em?
Anh sững sờ giữa trái đất máu đổ.
Xác em nằm trong huyền ảo xa xôi.

Không gian đen,
Không gian trắng
Không nói ra lời
Nỗi đau trái đất kéo tang màu mây xám.
Thế là vô tình
Sự sống
Bắt tay cái chết chia lìa!

Quân phục em mang
Máu thâm sì.
Nghìn năm sau em chẳng về được nữa.
Dù vật chất biến hoá bảo toàn,
                        ĐỖ HOÀNG 




Dù sự sống chỉ là điều phi lý.
Không gian,
Thời gian
Mệt mỏi trường tồn!

Anh đi trên trái đất cô đơn.
Gió bấc lạnh thổi tung làn ngực nở.
Xác em nằm
                     Một hành tinh vứt bỏ.
Vó ngựa trường chinh lãnh đạm dẫm qua.


Anh không thể nào viết nỗi lời thơ.
Khóc em để loài người nguyền rủa!
Trong vô biên
                       Mạng em thua hạt cỏ.

Khóc em
            Anh phản lại Trường Tồn!

                      7 – 1974


   NGƯNG BẮN VỀ THĂM QUÊ


Vừa mới đến đầu thôn,
Đã thấy làng lạnh vắng.
Mùa nay giêng hai đến,
Người chạy ăn khắp nơi.

Làng quê đồng trắng trời,
Tre yếu gầy buổi đói.
Mái nhà tranh không chói (1)
Dửng dưng trời cao xanh!

Khắp nơi người chạy ăn,
Như chuyện gì hoảng hốt.
Đói không còn  biết chết.
Xuống biển lại lên rừng.

Mẹ già đang tha phương.
Quên đường bom đạn nổ.
Chưa trọn đời đói khổ.
Nợ nần chất cháu con!
           




Ruộng ở nhà bỏ hoang,
Lúa tiêu điều xơ xác.
Kiểu làm ăn hợp tác,
Đói nghèo đến tuỷ xương.

Trai tráng bỏ quê hương,
Sung vào nơi lính tráng,
Coi thường thân mạng sống.
Cố lách qua đói nghèo!

Khuôn mặt đất nhăn nheo,
Quê nhà tan xác lá.
Bao giờ không đói khổ?
Lúa đầy rương giêng hai!

                30 -11 - 1973
--------
(1) Lợp thêm, tiếng miền Trung

         VIỄN VÔNG


có chàng trai
ngồi trong túp lều,
dơi không rá  dơi,
chuột không ra chuột
nhưng trong lòng đầy mơ ước
- nào khách văn chương rạng rỡ muôn đời,
- nào vị tướng oai hùng ngay tuổi đang trai
- nào một triết gia nghìn năm toả rạng
- nào thiên tài về trăm loại toán
bậc vỹ nhân của thế kỷ rạng ngời,
chật tiếng tăm giữa muôn triệu tỷ người!

       
 
ngồi trong túp lều tranh,
vách đất bị lụt vào sụt lở.
vôi nhợt nhạt, thời gian loang lổ.
gió gào xơ xác tranh bay!

thế mà ước mơ
- những mối tình say
còn ly kỳ hơn sách vở kể.
những cô gái têu kiều diễm lệ,
dáng ngọc ngà hơn cả thần tiên!

đời bọt bèo
tay trắng đảo điên.
cháu nhỏ cảm hàn không tiền mua thuốc,
mẹ còm cõi chạy ăn thân già gầy guộc.
nhưng cứ mơ ngày vui,
cứ tưởng tượng đến một người,
để cưới họ giữa Thiên Hà rực rỡ!

chưa một lần nào chịu im kiếp sên trong vỏ.
nghề xưa mất rồi,
đời lính long đong!

áo quần mặc trong ba lô cũng thiếu.
giêng hai đến,
giang sơn đói rệu.

bốn bề mưa gió như chan.
đời trai cơ hàn,
khốn cũng mãn kiếp!

cơn sốt rừng bầm tím thân người chưa hết
nhiều chứng kinh niên tái phát lại rồi.
vô vọng nhìn lên đoạn đời,
tả tơi mỏng manh phận số!

chưa có ai như chàng trai đó?
cứ điên cuồng mơ ước
viễn vông!

          27 – 11 – 1973
          

 CHIỀU LẠNH


Trời chiều thường có mây bay.
Ngọn đông se giá hôm nay lại về.
Tội tình tời tả hàng tre,
Lá reo xao xác bờ khe úa vàng.

Nhìn lên trên khoảng không gian,
Mây giăng, chỉ thấy mây giăng kín trời.
Lạnh rồi, lạnh nữa mà thôi.
Rét run như sốt trong người bấy lâu.

Người đi, người đi về đâu?
Cuối trời súng nổ, ngọn lau bạc ngàn!

                   20 -11 – 1973


THẾ KỶ HAI MƯƠI

*
thé kỷ hai mươi
con người ở đâu cũng tàn ác như nhau!
đâu riêng xứ bên kia bờ chiến tuyến!
đất bằng này
sẵn súng, sẵn dao
sẵn những lời đổi đen ra trắng!

cái chết ở đây
nào có khác gì.
phát súng bên này, phát súng bên kia.
           


phát súng nơi nào cũng là tiếng nổ.
phát súng nơi nào cũng chẳng tránh ai.
nó chẳng chừa
một trái tim hồng
một đầu lâu đỏ!
phát súng bên này,
phát súng bên kia
phát súng nơi nào cũng đưa người ta xuống lổ!

*

thế kỷ hai mươi ghê gớm một thời.
thế kỷ của những cái đầu điên loạn,
thế kỷ của những cuộc chiến tranh huỷ diệt đồng loài
thế kỳ của những cái loa tăng âm cùng quẩn.

trái đất
một thế hệ trai trẻ thông minh.
tuỏi hai mươi mất đi không bao giờ quay trở lại,
tuổi hai mươi mất đi,
lịch sử hành tinh thành hoang phế.
xương máu người thành núi, thành sông!

anh lính ngoài trái đất
anh cũng như tôi.
tuổi hai mươi thấp hơn nòng súng lạnh,
tuổi hai mươi làm thước đo bờ chiến tuyến.
oán hận đôi bờ trầm tích nghìn năm!

*

thế kỷ hai mươi!
thế kỷ của những con người thú
đồng loại chẳng còn tín hiệu tìm nhau.
thế kỷ hai mươi làm chiến tuyến.
không nôi trường tồn

trái đất
chiếc đầu lâu!

17 – 3 – 1973




 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Thống kê
  • Đang truy cập15
  • Hôm nay2,649
  • Tháng hiện tại21,705
  • Tổng lượt truy cập9,395,872
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây