NGƯỜI ĐẸP – LÒ NGÂN SỦN; CÂU HỎI CUỐI NGÀY – QUỈ DÂM DỤC MÊ DZU LA – NGUYỄN QUANG THIỀU Đỗ Hoàng
NGƯỜI ĐẸP Lò Ngân Sủn (Ai viết tên em bằng ánh sáng Ai vẽ hình em bằng ánh trăng – Dân ca Dáy)
Người đẹp trông như tuyết Chạm vào lại thấy nóng
a thieu
NGƯỜI ĐẸP – LÒ NGÂN SỦN; CÂU HỎI CUỐI NGÀY – QUỈ DÂM DỤC MÊ DZU LA – NGUYỄN QUANG THIỀU Đỗ Hoàng
NGƯỜI ĐẸP Lò Ngân Sủn (Ai viết tên em bằng ánh sáng Ai vẽ hình em bằng ánh trăng – Dân ca Dáy)
Người đẹp trông như tuyết Chạm vào lại thấy nóng Người đẹp trông như lửa Sờ vào lại thấy mát Người không khát - nhìn thấy người đẹp cũng khát Người không đói - Nhìn thấy người đẹp cũng đói Người muốn chết - gặp người đẹp lại không muốn chết nữa.
Ơ! Người đẹp là ước mơ Treo trước mắt mọi người CÂU HỎI CUỐI NGÀY Nguyễn Quang Thiều
Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc Đợi chuyến xe tan tầm Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày
Phía bên kia đường tôi đợi Những chiếc lá tôi không biết tên Phủ đầy bụi Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên
Trong cơn mơ đói và buồn Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua Như dao sắc phất vào tôi tứa máu Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ thế nào
Và chuyến xe tan tầm lại đến Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ Tôi vội vã bước vào trong đó Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia Và lòng tôi nhói một câu hỏi Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.
Quán Sứ - Hà Đông, 1991 BÌNH GIẢNG Người đẹp – Lò Ngân Sủn Thi vào khóa ba Đại hocViết văn Nguyên Du, Lò Ngân Sủn bị trượt! Trượt lần này có anh người Kinh đeo túi Mán - Châu Hồng Thủy. Lò Ngân Sủn và Pờ Sào Mìn nghiêng vai vấn tay, như vượn hú trước cổng trường Đại học Văn hóa (trường viết Văn tá túc trong này). คุณเศร้ามาก – kh ổ lắm mày ơi! Tôi là người mục kích hai gã Mán kêu khóc trước cửa trường Đại hóa năm ấy (1985). Lò Ngân Sủn, người tầm thước, hiền lành, rủ rươị. Pờ Sào Mìn, như con mắm lép khôn ranh như rận.
Thi Đại học Văn thì mày phải biết Trần Phú, tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản chứ? – Mìn rít lên đay nghiến!
Tao không biết gì cả, thằng Kinh giỏi hơn! – Sủn rên lên quằn quại.
* Nhờ có Người đẹp, Sủn vào Ban chấp hành Hội Nhà Việt Nam. Đưa một lô con cháu trên núi vào công tác ở Đài Truyền hình! NGƯỜI ĐẸP bài thơ không vần xuất sắc nhất hiện nay! Bài thơ hay bất ngờ ở sự giản dị mà mới, mà cao sang. “Người đẹp như tuyết, chạm vào thấy nóng” Người đẹp như tuyết là câu so sánh quá hay nhưng không mới “nàng tuyết hay da nàng tuyết điểm – thơ tiền chiến) nhưng chạm vào thấy nóng thì tuyệt vời hay, mới, lạ. Chỉ có người dân tộc miền núi – dân tộc Giáy của Sủn mới nghĩ ra chiêu này. Nó không có trong thực tế, nhưng nó có trong tình yêu. Tình yêu ảo huyền ấy mới đẹp, cao sang nhường bao. Câu tiếp “Người đẹp như lửa sờ vào thấy mát” cũng hay như vậy. Người không khát - nhìn thấy người đẹp cũng khát Người không đói - Nhìn thấy người đẹp cũng đói Chỉ dân tộc Giáy mới nói hay về tình yêu đôi lứa theo kiểu của họ như vậy. Nó đem đến cho người đọc một cách nhìn mới lạ về tình yêu! Và tình yêu sẽ làm bất tử muôn loài: “Người muốn chết - gặp người đẹp lại không muốn chết nữa” Một nhà văn đã viết: “Cái đẹp cứu rỗi thế giới”. Đúng người đẹp cứu tinh cho vũ trụ! Đứng bên cạnh bài thơ “Người đẹp” của Lò Ngân Sủnlà bài vô lối “Câu hỏi cuối ngày” – Quỷ dâm dục Mê Dzula – Nguyễn Quang Thiều. Không thể tưởng tượng nổi một bài viết dâm loạn, bẩn thỉu, ô uế đến thế: Trong cơn mơ đói và buồn “Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua Như dao sắc phất vào tôi tứa máu Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ thế nào” Lò Ngân Sủn tôn thờ cái đẹp, yêu cái đẹp, Nguyễn Quang Thiều thù hận cái đẹp, giết cái đẹp “cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua, như dao sắc phất vào tôi tứa máu, tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói, rằng tôi lấy họ, tôi sẽ ngủ với họ như thế nào”… Đúng là tên cuồng dâm, bệnh hoạn. Mắc chi anh thấy người đẹp mà nấc lên, tứa máu, sặc khói, lại muốn giao hợp với người ta? Làm sao mà làm tình với người ta? Con chó nó cũng không như vậy. Chó cái chó đực có nhu cầu “kăn” – địch nhau thì nó cũng chạy quanh vườn mấy hôm, khi nào con chó cái đồng ý thì con chó đực mới được nhảy chồm lên. Còn Nguyễn Quang Thiều “rằng tôi lấy họ, tôi sẽ ngủ với họ như thế nào”… Là kiểu hiếp dâm trắng trợn nhưng còn “giả đò đui dòm lồn” – giả vờ mù dòm lồn. Việc giao hoan đơn giản của con người, con vật không cần qua trường lớp. Nguyễn Quang Thiều lại muốn địch tiếp với những người đàn bà bẩn thỉu, nghèo khổ, khốn cùng: “Và chuyến xe tan tầm lại đến Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ Tôi vội vã bước vào trong đó Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia Và lòng tôi nhói một câu hỏi Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.” Địch nhau, giao hợp, làm tình…là nhu cầu chính đáng của con người, con vật để duy trì nòi giống. Nhưng giao hoan phải như thế nào? Đến con mèo khi đêm xuống, vắng lặng nói mới meo meo trèo lên nhau mà không ai nhìn thấy. Đúng là đặt bài vô lối “Câu hỏi cuối ngày” của Nguyễn Quang Thiều bên “Người đẹp” của Lò Ngân Sủn thì khác chi đem hoa hậu nhốt chung chuồng với quỷ Dâm dục Mê Dzu la!