Nguyễn Khoa Điềm không phải đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam nhưng gã mạo danh Đảng viên (xem Đi thiên lý, tìm công lý) làm cán bộ Cộng sản từ thấp lên cao. Thơ Nguyễn Khoa Điềm vờ vịt, ồn ào, sáo rỗng, giả dối: "Người ới ngươi! Ta yêu người tha thiết!
Nguyễn Khoa Điềm
Nguyên bản ANH ĐỢI (*)
Đến sớm một ngày Vượt trước thôi đường Cao hơn thói thường Anh đợi
Đánh đổ một đời Cuối đất cùng trời Anh đợi
Anh tìm em Từ cõi hư vô Đến phiên chợ trời Âm dương xanh thẳm Thương nhớ bồi hồi Anh đợi
Vứt hết sách vở Hai tay bụi trần Núi cao anh trèo Sông sâu anh lội Anh đi tìm em Mây chiều bạc tóc Thương nhớ lao lung Một thời trận mạc Một thời cấy trồng Anh là hạt thóc Em là cánh đồng Gieo bao thương nhớ Vẫn còn mênh mông
Còn chăng điều tốt Trong cuộc đời này? Còn bao nông mặn Em dành hai ta? Ngàn năm, trăm năm Anh mong, anh đợi Một ngày xuôi tay Đường xa để lại Anh còn ngoái lại Những lời hôm qua: Anh đợi! Ngày 27 – 9 -2006 Bài Anh đợi của Nguyễn Khoa Điềm vô duyên hết chỗ nói. Nó vừa quê, vừa cổ lỗ sỉ, không có phát hiện gì mới, lại dưới cả vè thì độc giả làm sao chấp nhập được!
Đỗ Hoàng Tạm dịch qua vè truyền thống người Việt:
VÈ ANH ĐỢI
Vè vẻ, vè ve Nghe vè anh đợi. Đến sớm một ngày Không thì trời tối. Vượt trước thôi đường Cao hơn thói thường Anh chờ, anh đợi
Anh tìm, tìm em Từ cõi hư vô Đến phiên chợ trời Âm dương sáng tối Thương nhớ bồi hồi Anh chờ, anh đợi.
Vở sách trôi nổi Hai tay bụi trần Núi cao anh lần Sông sâu anh lội Anh đi tìm em Mây chiều tóc rối Thương nhớ lao lung Chiến trường lạc lối Một thời cấy trồng Anh hạt thóc thối Em là cánh đồng Gieo bao thương nhớ Vẫn còn mênh mông!
Còn chăng điều tốt, Trong cuốc đời này? Còn bao nồng mặn Dành ta, ai hay? Ngàn năm, ngàn năm Anh mong, anh đợi Một ngày xuôi tay. Đường xa để lại Anh ngoái lần này, Những lời hôm qua! Vẫn còn chói lọi! Vè vẻ, vè ve Nghe vè anh đợi!