Những con rắn được thủy táng trong rượu Linh hồn nó bò qua miệng bình nằm cuộn khoanh đáy chén Bò nữa đi, bò nữa đi qua đôi môi bạc trắng Có kẻ say gào lên những khúc bụi bờ
Một chóp mũ và một đôi giày vải Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ Người suốt đời lảm nhảm với hư vô
Nhà thơ Đỗ Hoàng Nguyễn Quang Thiều Nguyên bản(1) Trong quán rượu rắn
Những con rắn được thủy táng trong rượu Linh hồn nó bò qua miệng bình nằm cuộn khoanh đáy chén Bò nữa đi, bò nữa đi qua đôi môi bạc trắng Có kẻ say gào lên những khúc bụi bờ
Một chóp mũ và một đôi giày vải Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ Người suốt đời lảm nhảm với hư vô
Như đá vỡ, như vật vờ lau chết Thơ âm âm, thơ thon thót giật mình Kinh hãi chảy điên cuồng như lưỡi liếm Ngửa mặt cười trong tiếng khóc mộng du
Bò nữa đi, bò nữa đi, hỡi những linh hồn rắn Nọc độc từng tia phun chói trong bình Người không uống rượu mà uống từng ký ức Mạch máu căng lên lên những vệt rắn bò
Đêm vĩ đại chôn vùi trong quán nhỏ Rừng mang mang gọi những khúc thu vàng Rượu câm lặng chở những linh hồn rắn Có người say hát lên bằng nọc độc của mình.
(1) Bài rút trong tập Thi Tửu - NXB Hội Nhà văn quý IV năm 2007
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt:
Trong quán rượu – mắm rắn
Lũ rắn độc bị đem tửu táng Hồn bò quanh đáy chén, miệng bình Bò nữa đi qua môi bạc trắng Kẻ say gào giọng rượu thất kinh!
Như đá vỡ, như vật vờ lau chết Hồn rên lên, tim thon thót nhói lòng Kinh hoàng chảy điên cuồng như lửa liếm Ngửa mặt cười khóc mộng du không!
Bò nữa đi! Hỡi những linh hồn chết! Nọc độc phun bầm cả đáy vò Ta uống rượu và uống từng ký ức Mạch máu căng lên những vệt rắn bò!
Đêm dài rộng chôn vùi trong quán vắng. Rừng mang mang gọi từng khúc thu vàng. Rượu câm lặng chở bao linh hồn rắn. Hát bằng nọc độc mình, kẻ xỉn hú rất hăng!
Hà Nội ngày 13 - 1 - 2008
Bài Vô lối - Những người đàn bà gánh nước sông Nguyễn Quang Thiều. Nguyên bản: Những ngón chân xương xẩu móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái. Đã năm năm mười lăm năm ba mươi năm và nửa đời tôi thấy Những người đàn bà xuống gánh nước sông Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt Một bàn tay họ bám vào đầu tròn gánh bé bỏng chơi vơi Bàn tay kia bấu vào mây trắng Sông gục mặt vào bờ đất lần đi Những người đàn ông mang cần câu và cơn mơ biển ra khỏi nhà lặng lẽ Những con cá thiêng quay mặt khóc Những chiếc phao ngô chết rồi Những người đàn ông giận dữ buồn bã và bỏ đi Đã năm năm mười lăm năm ba mươi năm và nửa đời tôi thấy Sau những người đàn bà gánh nước sông là lũ trẻ cởi truồng Chạy theo mẹ và lớn lên Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến Con trai lại vác cần câu và cơn mơ biển ra khỏi nhà lặng lẽ Và cá thiêng lại quay mặt khóc Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi 1992 Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt :
Những người đàn bà gánh nước sông
Bàn chân toẽ như chân gà mái Quá nửa đời non dại tôi trông. Đàn bà xuống gánh nước sông Bối tóc vỡ xối bềnh bồng trên lưng
Tay giữ chặt giữa chừng đòn gánh Tay vịn vào mây trắng như tơ Sông trôi úp mặt vào bờ Trai mang mơ biển lặng tờ ra đi.
Cá thiêng khóc rầu rì quạnh quẻ Chiếc phao ngô cô lẻ chết rồi! Đàn ông giận dữ ôi thôi. Nuốt sầu ngao ngán chán đời đi luôn.
Nửa đời trải thấm buồn tôi thấy Lũ trẻ con níu váy u già Lớn lên giữa chốn bùn sa. Gái thay mẹ gánh nghèo qua bến thuyền
Con trai mộng triền miên mơ biển Vác cần câu lặng biến tha hương Cá thiêng quay mặt lệ tuôn Để trơ cái lưỡi câu lươn lộ mồi!
Hà Nội ngày 6 tháng 5 năm 2010 Đ - H
Nguyễn Bình Phương Nguyên bản: VƯỜN KHUYA Cánh rất mỏng những bông quỳnh nở chậm Trong nhụy hoa vàng mơ có tiếng nói thầm – Anh đã hẹn em chiều thứ Năm Cúc đang sáng chập chờn bên tay áo Không ai vượt qua ngày thứ Tư Nở như người ác ngồi tư lự Nở như nỗi buồn đi mang làn môi xanh Nở như ngọn đèn trôi êm ru từ bãi tha ma về Sau tình yêu con đường lạnh Hôn anh em làm anh mòn mỏi Ta sẽ chết trong nhụy hoa những cánh hoa khép lại Lời thì thầm đêm đêm nhắc nhở – Kiêu hãnh không thắng nỗi thờ ơ. (*) Bài in trên tạp chí Thơ – Hội Nhà văn Việt Nam số 1&2 – 2016 Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt: VƯỜN KHUYA Cánh mỏng mảnh bông quỳnh nở chậm Nhụy vàng mơ có tiếng thĩ thầm Chiều thứ Năm như lời anh hẹn Mới thứ Tư anh đã lỡ, lầm! Hoa quỳnh nở như người thiền tư lự Như nỗi buồn mang làn môi xanh Như ngọn đèn trôi qua mồ lạnh Sau tình yêu con đường vắng tanh! Nụ hôn em làm anh mòn mỏi Rồi sẽ tan trong nhụy hoa vàng Lời thầm thì đêm đêm nhắc mãi Nỗi thờ ơ thắng sự kiêu hùng! Hà nội ngày 29 – 2- 2016 Đ – H Nguyễn Bình Phương Nguyên bản: MÙA THU ĐẦU TIÊN (*) Mang xống áo mùa thu Làm mùa thu Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm Chảy vào căn nhà đổ Ngày nào về đây xem rùa nổi giữa hồ Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột Ngày nào ngó cơn giông trong suốt Ta cầm tay ta hôn nhau Tựa hoa nở thật nhẹ nhàng thật chậm Ngày nào theo em đi lấy rau cần Gặp mái tóc rủ buồn mệt mỏi Con diều vàng bén lửa giữa hoàng hôn Vừa trăng trăng rập rờn Đã chuông rền loang loáng sóng Hồ Tây Mùa thu len lén ra khỏi cây Đi nào đi với anh xuống đáy hồ xa thẳm (*) Bài in trên báo Văn Nghệ tết Bính Thân số: 5+6+7/2016
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt MÙA THU CÙNG NGƯỜI YÊU THĂM HỒ GƯƠM Mang áo xống mùa thu. Làm mùa thu thêm mới! Nhớ ngàn giấc đài sen, Giọng nói êm mềm mại. Về Hồ Gươm xem rùa Gặp sông Ngân vời vợi. Sông Hồng lên tiếng gọi Cơn giông trong mặt hồ. Ta cầm tay thơm thơ. Dịu dàng như hoa nở! Theo em lấy rau cần Tóc buông buồn mệt rỏ Cánh diều vàng lấp ló Chớp lửa giữa hoàng hôn Vầng trăng thanh rập rờn Chuông ngân Hồ Tây sóng Mùa thu trùm cây bóng Ta về níu hồ xa! Hà Nội ngày 27 – 4 - 2016 Đ - H